Dao nào cũng là dao – Tác giả Lê Cương
Bữa cơm chiều hôm sau thật là rôm rả, có tôm nấu canh, có cá lóc kho, lại có thịt trâu nướng sả, và dĩ nhiên có cả rượu ngon.
Tuấn hớp ngụm rượu, lùa miếng thịt trâu đưa cay, rồi hướng về phía Hiền, nói với Tâm:
– Tối nay tới phiên của cậu đúng không, vậy thì chỗ rượu của cậu để tớ gánh cho. Chứ không lại say bét ra, chẳng làm ăn được gì đâu.
Khang nghe vậy, liền hắng giọng nói:
– Có muốn cũng chẳng làm được! Tối qua tao bị đuổi ra rồi.
– Sao thế?
– Thì ẻm bị tới tháng chứ sao! Thế cũng hỏi.
…
Những ngày sau đó, thằng Tâm vẫn là thằng Tâm của mọi ngày, cố hữu với cái triết lý “bất chiến tự nhiên thành”, chẳng hề quan tâm tới cái việc em “Hiền” ban đêm chốt cửa không cho ai vào nữa.
Còn thằng Tuấn ruột ngựa, chiều nào cũng giành uống thêm phần rượu của anh em, rồi lăn ra ngủ tới sáng.
Nhưng đêm nào trong căn nhà, cũng có hai thằng đào hoa đạo tặc lén lút đi ăn vụng, nhưng chẳng thằng nào biết được hành động của thằng nào.
Nửa tháng công tác qua nhanh, đêm trước ngày chia tay, chị Đam với Hiền cũng vui vẻ dùng chung bữa cơm với chúng tôi để nghe nhau nói lời tạ từ.
Tâm với Tuấn thì vui ra mặt, vì sắp về lại thành phố. Tôi vì là vai trò tổ trưởng của nhóm, phải dài dòng văn tự, nói lời cảm ơn cảm huệ. Khang cứ yên lặng trầm ngâm không nói. Đam với Hiền cũng chỉ vâng với dạ, có ép phải nói cũng chỉ nói cho có, trong khi mắt lại đỏ hoe.
Không cần nói cũng biết, đêm đó Khang đi đâu, làm gì với ai.
Riêng tôi thấy cả 3 thằng bạn đều đã chui vào mùng, thì nằm chờ mãi cho đến quá nửa đêm, mới dám lén lút bò ra khỏi nhà, đi một mạch đến căn chòi lá với Hiền.
Vừa thấy tôi đến, Hiền đã trách ngay:
– Sao lâu thế anh?
Tôi không trả lời mà vồ vập lấy nàng, vừa say đắm hôn nàng, tôi vừa cởi bỏ hết áo váy của nàng, không chừa lại một thứ gì.
Khi cơ thể Hiền đã hoàn toàn lõa lồ, tôi bế bổng nàng từng bước đi đến bên chiếc giường. Vừa đi tôi vừa nút lưỡi của Hiền, tôi sung sướng khi cảm nhận được Hiền đang run rẩy trong vòng tay của tôi.
Tôi thực sự không nhớ Hiền là người thứ mấy, mà tôi đã đưa được lên giường chỉ để chia tay. Lần nào cũng mang đến cho tôi một cái cảm giác mới lạ khác nhau. Tất cả họ đều là những phụ nữ đã có, hoặc đang sống với chồng.
Tôi thích điều đó bởi lần nào mây mưa với họ, thì tất cả đều sung sướng và thốt lên rằng: “Sao anh khỏe thế, em thích, vì con cặc anh to hơn của chồng em… hay lâu lắm rồi em chưa… thế này thế nọ…”
Còn với Hiền, nàng đến với tôi thẳng thắn và giản dị: “Em muốn một lần được yêu… em thèm”. Trần trụi nhưng vô cùng lãng mạn, tôi thích điều đó ở Hiền.
Mặc dù biết là sau đêm nay, Kiệt sẽ như con chim bay về rừng, bặt vô âm tín, không một lời hứa hẹn. Nhưng nàng vẫn cảm thấy sung sướng được ở trong vòng tay ôm của chàng, ở trên giường phải nói chàng rất tình cảm và chăm sóc nàng thật là tuyệt vời.
Như lúc này đây, chàng vừa dập vừa vuốt ve, vừa say đắm hôn liếm khắp thân thể nàng. Hiền cố gắng rên thật khẽ, vì con cặc của chàng đang thụt ra thụt vào trong lồn của nàng.
Con cặc tôi sâu ngập trong lồn của Hiền, dập nhát nào thì lồn nàng sướng đến điên cuồng ngay phát đó. Tôi biết là tôi đã đưa nàng lên tới đỉnh, bởi nước lồn của Hiền trào ra, đã ướt đẫm hết cả vùng bẹn háng của tôi rồi.
Nhờ có hơi hám của xị rượu trong người, nên trong hơn tiếng đồng hồ, lồn Hiền đã bị con cặc của tôi quần cho tơi tả. Thân thể nàng rã rời, đã mấy lần xuất ra, mà con cặc tôi vẫn cứ trơ trơ như sắt nguội.
Hiền chủ động nằm lên trên, ngoáy mông nắc lồn chà qua chà lại, cố làm sao để cho tôi nhanh nhanh xuất tinh ra. Nhưng vừa dập được mấy phút đã thấy hết hơi, mới dừng lại để thở, thì đã bị tôi như con ngựa chứng, hẩy mông thúc con cặc, đâm phầm phập lên.
Hiền lại sướng như đang bay ở trong mây, nàng áp hai vú lên ngực tôi nằm xuống, vừa ôm cổ vừa mê mải mút lưỡi của tôi. Nàng lại được tôi đưa lên đỉnh lần nữa, lần này thì nàng sướng đến tận óc, sướng bằng tất cả những lần sướng trước đó cộng lại, bởi sướng cùng với tiếng rú của tôi và tinh trùng từ đầu con cặc, đang bắn ra như pháo hoa ở trong lồn nàng.
Hai cơ thể đầm đìa mồ hôi quấn lấy nhau, Hiền cũng ngạc nhiên về sự dẻo dai của tôi trong lần chia tay này. Tôi không rút con cặc ra vội, mà âu yếm vuốt ve lưng nàng một lát, rồi lại nhấp tiếp như thể muốn cho nàng tiếp tục được tận hưởng cảm giác sung sướng kéo dài thêm mãi.
Tinh trùng và dâm thủy lầy nhầy, nhoe nhoét trào ra từ cửa lồn của Hiền, làm con cặc đang từ từ mềm xuống của tôi, trôi tuột ra ngoài.
Kết thúc cuộc giao hoan đáng nhớ cũng đã gần sáng, Hiền mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi trong vòng tay của tôi. Tôi để cho Hiền say sưa trong khoảng trời riêng của nàng, nhè nhẹ hôn lên trán rồi khe khẽ rút cánh tay ra. Măc vội quần áo, tôi bước ra khỏi cái chòi lá, vào nhà gói ghém balo để chuẩn bị đi về xuôi.
…
Đến giờ lên đường rồi, mà Khang vẫn còn nằm trong mùng rên hừ hừ nhăn nhó. Cho đến khi tôi hỏi tại sao, Khang mới từ trong mùng nói ra:
– Tao đau bụng, đi ngoài suốt từ đêm qua, không có thuốc cầm, nên bây giờ đứng còn không muốn nổi, đừng nói là lội bộ mấy chục cây số theo chúng mày. Thôi mày đưa anh em đi cho kịp, kẻo trễ xe, tao nằm lại vài hôm cho khỏe rồi mò về sau.
Tôi đành chào tạm biệt chị Đam với Hiền rồi cùng Tâm với Tuấn bước đi. Mới ra khỏi nhà một đoạn thì đã nghe tiếng của Khang gọi giật lại. Tôi vội bỏ balo và cái thùng dụng cụ trên vai xuống cho Tâm và Tuấn đứng trông, rồi chạy như bay quay lại.
Thấy Khang đứng ở cổng cười tươi như hoa cứt lợn, tôi cáu hỏi:
– Thế ra mày giả vờ à!
– Tao ở lại đây với Đam, Đam bằng lòng làm vợ tao.
Tôi trố mắt lên, không thể tin được vào lỗ tai của mình. Nhưng Khang vẫn tiếp tục nói:
– Mày về đừng nói gì với ai! Chỉ báo với xếp là tao bỏ nhiệm sở, không rõ lý do. Đồ đạc của tao ở nhà trọ cũng không có gì quý giá, mày xem thanh lý hộ. Tiện thể phiền mày trả nhà, trả luôn tiền thuê nhà tháng cuối.
– Thế còn cần gì nữa không? Cần tao giúp gì nữa không?
– Cảm ơn mày đã hỏi. Hiện thì không, mày biết tao mồ côi từ bé, bây giờ có vợ, có chỗ ra vào, thế là đủ rồi.
Tôi nghẹn ngào tháo sợi dây chuyền vàng trên cổ, dúi vào tay Khang. Rồi móc trong túi áo, cái phong bì có 2Tr đưa cho nó.
– Giữ lấy phòng khi lúc cần.
Khang mở phong bì ra nhìn thấy tiền liền hỏi:
– Tiền ở đâu mà mày có lắm thế?
– Tiền của đơn vị giao cho tao giữ, phòng khi có chuyện bất trắc ấy mà. Tao về dưới ấy, lo lại sau.
Nói xong tôi quay lưng chạy đi, vì sợ đứng lại lâu hơn, tôi sẽ ôm nó mà khóc mất.
…
Có đến hơn cả chục năm sau, tôi mới có dịp trở lại Dak – Plei. Mượn được chiếc xe WIN, tôi đi tìm Khang.
Ngôi nhà lá nay đã là ngôi nhà cấp 4, mái ngói tường xây khang trang. Giữa nhà có 6 đứa trẻ nhỡ nhỡ xấp xỉ tuổi nhau đang ngồi học, đứa lớn nhất cũng mới chỉ khoảng lên 10. Ông giáo quần đùi, cởi trần đang cầm roi chỉ cho đứa làm toán, đứa tập đánh vần ê a.
Tôi bước vào chào Khang nói:
– Ha ha… Ông giáo coi bộ nghiêm quá ha!
Khang quay ra thấy tôi, liền la lớn:
– Đam ơi, Hiền ơi! Hai em ra đây xem ai nè!
Từ phía sau nhà Đam với Hiền chạy ra, hai người gọn gàng sạch sẽ trong hai bộ bà ba, may theo kiểu mới như các cô các bà ở miền xuôi, áo với quần cùng màu bằng vải xoa.
Thế là Đam với Hiền, người giết gà, người đi chợ làm cỗ đãi cơm, nhất định bắt tôi ở lại chơi vài ba ngày.
Khi cùng ngồi quây quần bên chiếc bàn ăn, Khang vui vẻ kể hết cho tôi về sự tình giữa hắn và Đam, rồi kể luôn cả chuyện Đam muốn hắn lấy luôn Hiền làm vợ. Không những thế Khang còn nói đi nói lại rằng Đam và Hiền lúc nào cũng nhắc đến tôi.
Đam với Hiền cười khúc khích khi nhìn thấy tôi ngượng nghịu, đỏ mặt tía tai. Đã thế Hiền còn xát muối thêm:
– Biết ngượng nữa cơ à? Sao lúc đó mò vào phòng người ta, hùng hổ lắm thây.
Lúc này tôi mới dám nhìn thẳng vào Hiền và Đam, nhũng vết sẹo nám trên mặt Đam gần như biến mất hoàn toàn. Làm tôi vô cùng ngạc nhiên, khựng lại ngay những gì đang định nói ra.
Khang thấy thế, nhẫn nha nói:
– Nhờ sợi dây chuyền vàng mà cậu cho tớ ấy! Cái cục đá trắng trắng mà tớ tưởng là nhựa ấy, không ngờ có giá đến thế! Tớ bán được đến 20 cây vàng đó. Nhờ đó mà tớ làm nhà, đưa vợ đi chữa phỏng, vẫn còn dư dả, trồng thêm được cả chục mẫu cây ăn trái. Rồi cứ từ đó mà phất lên.
Tôi nhớ ra sợi dây chuyền đó, nhưng cũng hoàn toàn không hề biết giá trị thực của nó, cũng không nhớ là của người tình nào đã đeo vào cổ cho tôi. Cho nên cũng chẳng buồn hỏi thêm, chỉ vui vẻ nói theo:
– Thì cứ nhìn cái lớp học của cậu, là biết ông giáo phất lớn rồi. Thế 6 đứa là con của những ai nào?
– Đồng đều, của bà Hiệu Trưởng Đam 3 đứa, của Cô Bảo Mẫu Hiền 3 đứa, may là triệt sản, chứ không đến giờ có cả tá.
Rồi bất ngờ Khang quay qua Đam với Hiền, dịu dàng nói:
– Hai em cứ nhắc tới Kiệt hoài, hôm nay hắn mò tới. Vậy tối nay hai em phải lo cho hắn đấy, đừng để cho hắn lại phải mất công lò dò tìm lối vào, rồi chó nó cắn cho mất chim ấy.
– Vây ăn xong, anh lo dọn dẹp, để em với Hiền đưa anh Kiệt vào nghỉ nhé.
– Dạ vâng thưa Bà Hiệu Trưởng.
— Hết —